GIAO MÙA VÀO HẠ
Tôi thích trạng thái giao mùa hơn là chuyển mùa, thay mùa, đổi mùa.Từ xuân sang hạ, đó chính là đan kết của sắc màu, âm thanh, và cả những cung bậc cảm xúc của con người.
“Ôi từ không đến có – Xảy ra như thế nào?"
Nhà thơ Xuân Diệu từng thốt lên ngỡ ngàng như thế khi bất chợt nhìn thấy quả sấu non trên cao.
Giao mùa, đặc biệt là giữa xuân và hạ diễn ra trong âm thầm. Vòm trời như cao rộng thoáng đạt hơn thì dòng sông như thu hẹp lại. Cao và thấp, lạnh và nóng, rộng và hẹp… Không chỉ là độ đo kích thước, thời tiết mà ở đó còn có sự cân bằng, ở từng cung bậc để đưa đến một sự hài hòa, phong phú trong sự vận động biến đổi. Và khúc giao mùa từ xuân sang hạ còn chen vao cái rét nàng Bân. Đợt lạnh cuối cùng như đan cài câu chuyện cổ tích có hậu dệt nên bao tình nghĩa vấn vương. . . Có người cảm nhận được ngay, cũng có kẻ chỉ nhận ra rất muộn màng khi phượng đã đỏ cây. Cái ranh giới mơ hồ, có khi không rõ rệt ấy tạo cho ta bao sự thảng thốt bất chợt, lay thức trong ta bao ký ức nỗi niềm.
Nếu như mùa xuân là mùa của sinh trưởng thì mùa hạ là mùa của tăng trưởng. Nếu như xuân đâm chồi: lộc xuân, lộc xanh thì mùa hạ lại náo nức với bao sắc hoa bung nở. Nếu như hoa xuân dịu dàng sắc trắng như hoa sữa, hoa chanh, hoa loa kèn, hoa bưởi… Hoa tỏa hương, hoa lặng lẽ dịu dàng thiếu nữ, thì hoa mùa hạ lại đỏ rực màu phượng vĩ, tím của màu bằng lăng. Với bao tiếng chim gọi đàn: tu hú gọi mùa vải chín, tiếng cuốc kêu sốt ruột bên những ao đầm nước. Và giàn âm thanh vĩ cầm tiếng ve đang tu luyện ép mình trong lòng đất để một ngày đội lên tấu khúc nhạc mùa hè rộn rã. Mùa của sự sống đã đến. Một chữ “sống” vẹn nguyên tươi rói là cả một sự vận động tiềm tàng.
"Em muốn mãi mãi ở lại mùa hạ" - Eugénie đã thốt lên ở cuối chuyến đi dạo với mọi sự thiết tha. Trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh và cả thế gian đang bừng sáng. Hè đến rồi, ta sống đi thôi!
Tham khảo bài viết của Nguyễn Ngọc Phú